Thuở Ðức Phật còn tại thế, có một ông vua rất
hung ác, nghe Phật đến thuyết pháp trong nước mình, ông liền ngự giá đến chỗ
Phật ở và xin Ngài kể một câu chuyện gì đã vui lại hữu ích nữa.
Ðức Phật liền kể chuyện con “Con Chó Ðói” như
sau:
“Thuở xưa, có một vị quốc vương rất bạo
ngược, hà khắc với dân lành, nhân dân đều oán trách. Ông Ðế Thích thấy vậy liền
hiện xuống trần dắt theo một con quỷ rất dữ. Ông Ðế Thích hóa mình thành một
người thợ săn, còn con quỉ thì biến thành một con chó cao lớn.
Người thợ săn dẫn con chó vào cung của vị
quốc vương để yết kiến. Bỗng con chó vùng tru lên dữ dội, làm cho lâu đài cung
điện đều rung rinh… Vị quốc vương thất kinh, liền đòi người thợ săn đến trước ngai
vàng mà hỏi rằng:
- “Gã kia, vì cớ gì mà con chó tru lên dữ
vậy?”.
Người thợ săn thưa:
- Tâu Bệ hạ, vì đói nên nó tru.
Vị quốc vương liền ra lệnh đem cơm cho chó
ăn. Nhưng một điều không ngờ là đem bao nhiêu thì con chó ăn hết bấy nhiêu, tất
cả thực vật trong kho đã hết sạch mà nó vẫn chưa no, nên nó càng tru lên dữ dội
hơn nữa, mà ác hại thay, mỗi lần nó tru thì cung điện đền đài của quốc vương
lung lay hình như muốn sụp đổ…
Vị quốc vương không biết tính thế nào, mới
hỏi người thợ săn:
- Lấy cái gì cho nó ăn để nó nín?
Người thợ săn đáp:
- Tâu Bệ hạ, lấy thịt của người nó ghét cho
nó ăn nó hết tru.
Quốc vương hỏi:
- Nó ghét kẻ nào?
Người thợ săn tâu:
- Nó ghét những kẻ bất công hãm hại dân
nghèo. Ngày nào trong nước không có dân đói khó nữa, ngày đó nó mới nín…
Vị quốc vương liền nhớ tới những việc ác của
mình làm thì hết sức hối hận, từ đó mới ăn năn chừa cải, chịu nghe những lời
công bình chánh trực”.
Ðức Phật kể dứt câu chuyện này thì mặt vua
tái ngắt.
Ðức Phật dịu dàng dặn với nhà vua rằng: “Ngày
nào bệ hạ nghe tiếng chó tru thì bệ hạ hãy nhớ đến câu chuyện ta kể. Bệ hạ có
thể làm cho con chó nín được”.
Hoàng Minh
Ðạo Phật đã cảm hóa những ông vua hung bạo như vua A Dục xứ Ấn Ðộ, thành
những kẻ thương dân mến nước.